Buổi sáng khi Vichia đến bên bàn, nó nhìn thấy một bó hoa Mimoza lớn. Những cành hoa mỏng mảnh, vàng tươi, dịu dàng như ngày xuân đầu tiên.
- Đây là của bố tặng mẹ đấy!- Mẹ nói, bởi vì hôm nay là ngày 8- 3 mà
�úng, hôm nay là ngày 8- 3, nó quên mất điều đó. Hôm qua nhớ, thậm chí hồi đêm vẫn còn nhớ, thế mà bây giờ lại quên béng. Nó chạy vào phòng mình, mở cặp ra và lấy một tấm bưu ảnh. Trên bưu ảnh của nó có dòng chữ: "Mẹ kính yêu, xin kính chúc Mẹ nhân ngày 8-3. Con hứa là luôn vâng lời". Nó trao cho mẹ tấm bưu ảnh và đứng bên cạnh chờ đợi. Mẹ đọc trong vòng vài giây. Chẳng hay tí nào khi người lớn đọc nhanh như thế!
Khi Vichia định đi thì mẹ nó gọi lại:
- Cầm lấy mấy cành Mimoza mà tặng Lêna Pôpôva.
Pôpôva là bạn ngồi cạnh Vichia
- Để làm gì ạ?. Nó làu bàu hỏi
- Sao lại để làm gì? Hôm nay là ngày 8-3, mẹ nghĩ các bạn trai lớp con cũng sẽ tặng các bạn gái thứ gì đó chứ?
Mẹ đưa cho Vichia ba cành Mimoza, nó cũng không từ chối.
Dọc đường, nó có cảm giác tất cả mọi người đang nhìn nó. Vừa tới cổng trường nó đã gặp Lêna. Nó chìa hoa ra và nói:
- Tặng bạn!
- Tặng mình à? Ôi đẹp quá! Cảm ơn cậu
Lêna còn muốn cảm ơn nhiều nữa, nhưng Vichia đã chạy đi.
Sau tiết học đầu tiên mới rõ rằng, chẳng có ai trong đám con trai của lớp tặng các bạn gái thứ gì cả. Không có một ai. Chỉ trước mặt Lêna là có những cành hoa Mimoza xinh xắn
- Em có hoa ở đâu ra vậy?- Cô giáo hỏi
- Bạn Vichia tặng em ạ- Lêna trả lời
Cả lớp lập tức phì cười và nhìn Vichia, còn Vichia thì cúi gằm mặt xuống
- Ra vậy- Cô giáo nói- Em lấy giẻ ướt hoặc giấy bọc lại đi kẻo hoa héo hết.
Giờ nghỉ tiếp theo, Vichia làm như không có gì xảy ra, mạnh dạn tiến về phía các bạn trai, mặc dù nó đã cảm thấy có gì không ổn. Bỗng cả lũ hét lên:
- Cô dâu chú rể đội rế lên đầu! Vichia chơi với bọn con gái! Vichia chơi với bọn con gái!
Cả lũ cười và chỉ trỏ Vichia. Các anh lớp trên đi ngang qua hỏi: Vichia là chú rể của ai? Rồi cười....
Vichia bặm môi cố gắng ngồi đến cuối buổi học. Tiếng chuông hết giờ vang lên. Nó chạy như bay về nhà để trút nỗi bực tức xấu hổ của mình. Nó đập cửa rầm rầm, khi mẹ nó mở cửa, nó hét lên:
- Tại mẹ đấy! Tại mẹ đấy! Tất cả chỉ vì mẹ! Nó sắp khóc chạy vào phòng vứt những cành Mimoza xuống đất, tức tưởi nói "Tôi căm thù những cành hoa này!"
Nó lấy chân giẫm lên, những cành hoa vàng mỏng mảnh nát dưới đế giày của nó
- �ây là hoa của bố tặng mẹ mà- Mẹ nó nói
Còn Lêna mang hoa về nhà. Nó trân trọng giữ hoa ở phía trước và nó cảm thấy dường như trong những cành hoa này có những tia nắng mặt trời. Những cành hoa này rất đẹp, đặc biệt đây chính là những cành Mimoza đầu tiên trong đời Lêna.
(Hồ Hải Dương- lớp 5 trường Phổ thông thuộc Sứ quán LB Nga tại Việt Nam- dịch)
No comments:
Post a Comment