TRÊN ĐƯỜNG ĐI DU HÍ, CÁO- SÓI- ẾCH ĐỀU CÙNG NHÌN THẤY MỘT VIÊN NGỌC QUÝ GIỮA đường.
Chưa biết chia chác thế nào, Cáo đề xuất:
- Ba ta nên thi nhau về chuyện gì đó, ai thắng cuộc thì được nhận cả viên ngọc.
SÓI, ẾCH GẬT ĐẦU KHEN PHẢI. CÁO NÓI THÊM:
- Bây giờ ba chúng mình thi xem ai "khó" uống rượu, dễ bị say nhất, là người thắng cuộc.
Sói nhanh mồm nói ngay: "Ta đây chỉ cần 1 giọt rượu nhỏ đã say mềm"
Cáo đắc thắng nói to: "Ta chỉ cần ngửi thấy mùi rượu- ngửi thấy thôi- Cáo nhắc lại, là đã ngất nga ngất ngưởng, chân nam đá chân chiêu"
CÒN CON ẾCH THÌ LẠI TỈNH BƠ, CHẲNG THÈM MỞ MIỆNG, ĐÔI MẮT nhắm nghiền, rồi nằm lăn kềnh ra.
CÁO VÀ SÓI NGẠC NHIÊN, LO SỢ NHÌN ẾCH, RỒI CÁO NÓI TO: "TA THUA NÓ RỒI, CẬU THẤY KHÔNG, CON ẾCH TỘI NGHIỆP, không cần một giọt, không cần ngửi rượu, nó chỉ mới nghe đến tiếng rượu, mà đã say lăn quay ra rồi, viên ngọc thuộc về nó rồi"
�ÚNG LÀ ẾCH BÉ BỎNG, NHƯNG LÀ "BÉ HẠT TIÊU"
LƯƠNG THIỆN NHÂN
(Báo Phụ Nữ Việt Nam số 25/2001)
No comments:
Post a Comment