Tuesday, December 6, 2011

Câu chuyện Giáng Sinh

Theo http://www.mountainwings.com/past/8354.htm
Người dịch: Mẹ Trẻ Con

Tôi không bao giờ quên được câu chuyện Giáng Sinh năm ấy với bà ngoại tôi.

Hôm ấy, chị gái tôi tuyên bố "Làm gì có ông già Noel", chị còn chế nhạo tôi, "Đến cả những kẻ ngu ngốc nhất cũng biết chuyện đó mà em lại tin là có hay sao?".

Tôi khóc òa lên và lôi xe đạp chạy ngay sang nhà bà, vì bà sẽ không bao giờ giấu tôi cái gì.

Tôi biết bà bao giờ cũng nói thật, mà sự thật thì lúc nào cũng ngon hơn nếu được ăn cùng với ổ bánh mỳ quế ngọt ngào "nổi tiếng toàn thế giới" của bà. Tôi biết những chiếc bánh mỳ ấy "nổi tiếng toàn thế giới" vì bà bảo thế, mà bà đã nói thì chắc chắn vậy.

Bà đang ở nhà, bánh mỳ còn đang ấm nóng. Vừa ăn tôi vừa kể cho bà nỗi ấm ức của tôi.

Bà nói "Không có ông già Noel ư? Thật là chuyện nực cười, cháu đừng có tin vậy. Ôi dào, cái chuyện này người ta cứ đồn đại bao nhiêu năm nay, làm bà thật là giận, giận quá. Nào, bây giờ mặc áo khoác ngoài vào rồi hai bà cháu mình cùng đi"

"Đi ạ? Nhưng mà đi đâu hả bà?" Tôi thắc mắc. Tôi còn chưa kịp ăn xong chiếc bánh mỳ quế "nổi tiếng thế giới" thứ hai.

Hóa ra bà dẫn tôi ra cửa hàng bách hóa tổng hợp gần nhà. Chỗ này có đủ mọi thứ, bách hóa mà lị. Vừa đưa tôi vào, bà đưa cho tôi một tờ tiền 10 đô-la (thời đó 10 đô-la to lắm). Bà nói "Cháu cầm lấy số tiền này đi, rồi tự chọn mua một món quà cho ai đó. Bà sẽ đợi cháu ở ngoài cửa nhé". Nói xong bà quay lưng đi về phía cửa ra vào đợi tôi.

Một cô bé 8 tuổi như tôi, tôi toàn đi mua sắm với mẹ chứ chưa bao giờ tự mình mua cái gì cả. Cửa hàng bách hoa to rộng và đông đúc quá. Ai nấy đều bận rộn tìm mua quà Giáng Sinh cho người thân. Phải tới một lúc lâu, tôi cứ đứng vậy một chỗ, tần ngần, bối rối, tay nắm chặt tờ tiền mà không biết là sẽ mua cái gì, mà mua thì tặng ai bây giờ cơ chứ?

Tôi nghĩ tới tất cả những người tôi biết: gia đình, bạn bè, hàng xóm, các bạn cùng lớp... Tới khi nghĩ rằng không còn ai nữa thì tôi sực nhớ rằng có cậu bạn Bobby. Cậu ta hay đi học mà không đánh răng và không chải đầu, hồi lớp 2 cậu ấy ngồi ngay đằng sau ghế của tôi.

Bobby không có áo khoác ngoài. Tôi biết vậy vì cứ mùa đông tới là cậu không bao giờ ra ngoài sân trường trong giờ ra chơi. Mẹ cậu ấy hay viết giấy xin phép cô cho ở lại trong lớp vì cậu ấy hay bị ho, nhưng tất cả các bạn cùng lớp đều biết rằng Bobby đâu có bị ho mà là vì cậu ấy không có áo ấm. Tôi miết tay lên trên tờ tiền và cảm thấy thật phấn chấn hẳn lên, đúng rồi, mình sẽ mua tặng Bobby một chiếc áo khoác.

Mãi thì tôi cũng chọn được một chiếc áo bằng nhung màu đỏ có mũ. Trông chiếc áo ấm lắm và chắc là Bobby sẽ thích nó, tôi đoán vậy. Mang chiếc áo ra quầy trả tiền, nhận tờ tiền 10 đô-la của tôi, cô bán hàng nhìn tôi thân thiện và hỏi: "Quà tặng Giáng Sinh của cháu cho ai đó à?".

"Dạ vâng ạ, quà cháu tặng cho Bobby" - Tôi bẽn lẽn trả lời cô. Cô mỉm cười khi nghe tôi kể về cậu bạn Bobby mùa đông không có áo ấm. Cô gói cái áo lại cho vào túi, mỉm cười và đưa cho tôi, rồi cô chúc tôi một Giáng Sinh vui vẻ.

Chiều muộn hôm đó, trong lúc bà ngoại giúp tôi gói quà, một tờ giấy nhỏ rơi ra khỏi chiếc áo, bà nhặt lấy và đặt vào cuốn Kinh Thánh của bà. Tôi chọn tờ giấy bọc quà Giáng Sinh thật đẹp, có cả nơ nữa và viết "Tặng Bobby", ký tên "Ông già Noel". Bà nói với tôi rằng ông già Noel tặng quà thường không ra mắt đâu mà bao giờ cũng bí mật. Rồi bà đưa tôi tới trước cửa nhà của Bobby, vừa đi bà vừa nói với tôi rằng kể từ giờ phút này tôi đã chính thức trở thành "trợ lý" của ông già Noel. Tới nơi, hai bà cháu nhón chân tiến gần ngôi nhà của Bobby, rồi cùng nấp đằng sau bụi cây trước cửa nhà. Bà vỗ nhẹ vào vai tôi thầm thì "Nào, ông già tuyết bé bỏng của bà, đi tặng quà cho bạn đi nào".

Tôi hít vào một hơi thật sâu, chạy một mạch tới trước cửa nhà, đặt món quà trên thềm cửa, lấy tay đập cửa thật mạnh rồi chạy như bay về bụi cây nơi bà đứng đợi. Rồi hai bà cháu cùng hồi hộp chờ đợi trong bóng tối. Cánh cửa mở, và cậu bé Bobby ngơ ngác bước ra, ai gõ cửa nhà mình ấy nhỉ.

Năm mươi năm rồi, tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác của giây phút ấy khi nấp dưới bụi cây nắm lấy tay bà. Vào cái khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra rằng tất cả những điều đồn đại đáng ghét về ông già Noel, y như bà nói, thật đáng nực cười.

Ông già Noel vẫn luôn sống và mạnh khỏe, tất cả chúng ta đều là những "trợ lý" đắc lực của ông. Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn còn giữ cuốn Kinh Thánh của bà ngoại tôi, trong đó có kẹp cái mác đề giá tiền của chiếc áo khoác: 19.95 đô-la.

2 comments:

Sachiko said...

Câu chuyện này em đọc cách đây bao lâu rồi ko nhớ. Lúc đọc cứ bảo là đến Giáng Sinh sẽ kể cho con nghe và toàn quên mất. Cám ơn chị Vân đã post ở đây nhé. Tối nay em sẽ kể cho Bi và Emi nghe :)

Mẹ Trẻ Con said...

Haha mẹ Bi, bản quyền dịch là ở đây chứ có post lại đâu :)