Tuesday, March 31, 2009

Sự thực đằng sau cánh cửa sắt



Kỳ 1: Lời kêu cứu của 12 phận đời bị chối bỏ
Kỳ 2: Trung tâm bảo trợ trẻ, trẻ "nuôi" ... trung tâm?

Chỉ cách ngoài đường chính có 5km thôi, vậy mà tồn tại một trung tâm mà lẽ ra nó không nên có. Cánh cửa sắt ấy hầu như lúc nào cũng đóng im lìm, nhiều người dân sống tại đây còn không biết rằng có một trung tâm bảo trợ trẻ mồ côi gần nhà mình đến thế.

Các nhóm, các tổ chức nếu hẹn trước với trung tâm để tới thăm các cháu thì thể nào các cháu cũng được tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mới rất tươm tất. Nhưng nếu lên thăm Trung Tâm bất ngờ không kèn không trống thì mọi cảnh hoàn toàn khác: mặt và chân tay các cháu đầy vết côn trùng cắn. Giường các cháu nằm nếu có màn thì cũng rách cũng thủng, hỏi ra thì được trả lời rằng do đã phun thuốc nên không sao nữa!?!? Ai cũng hiểu rằng, khí hậu việt Nam ẩm thấp, chưa kể căn nhà trống hoác nằm ngay cạnh khu vườn rộng mà được phun có vài bình thuốc chống muỗi thì làm sao hết nổi muỗi được. Ánh mắt lờ đờ, vô hồn, đứa đứng bám thành giường nhìn ra cửa, đứa ngồi gập người gục mặt ngủ với cái tã ướt đẫm khai kinh khủng, đứa bị trói chân vào thành giường ngủ, không thể xoay người khi mỏi... 100% đều bị viên da, hai cháu bị viên phổi, một số bị nấm, hai trường hợp rất cần khám chuyên sâu hơn. Đấy mới chính là sự thật về cuộc sống khốn khổ của 12 bé tại đây.

Là một trung tâm tư nhân, không có sự hỗ trợ của nhà nước, nguồn gốc của những đứa trẻ đều không rõ ràng, tại sao phải lừa dối rằng Phương và Phượng là hai chị em sinh đôi để bị trả lại hồ sơ? Vậy mà trung tâm cũng đã đưa được 30 bé ra nước ngoài rồi đấy. Việc này gợi lên một dấu hỏi lớn cho chúng ta, họ làm cách gì vậy? Các nhóm lên thăm trung tâm, mang sữa và bột cho các cháu đều ghi rõ số lượng bao nhiêu, nhưng đến khi hỏi dự tính như vậy thì bao lâu các cháu sẽ dùng hết để mọi người tiếp tục mang tới, trưởng trung tâm không trả lời được. Vậy họ dựa vào cơ sở nào để kêu gọi tài trợ, hay chỉ muốn rằng càng nhiều thì càng tốt, để thực chất có bao nhiêu phần tới được tận tay, tận miệng của các cháu đây? Sữa mới từ tuần trước mang tới rất nhiều đến tuần này đã kêu hết, mà với tỉ lệ một thìa gạt sữa bột pha ra một bình, liệu có hết nhanh đến vậy không? Sau một vài lần như vậy, nhóm đã có kinh nghiệm hơn. Tất cả những đồ ăn, đồ dùng mang lên đều được ghi nhận, xác nhận một cách thống nhất với số đồ đã giao trước đó, càng chặt chẽ thì càng tránh được việc quần áo, đồ ăn và đồ chơi của các cháu không cánh mà bay.

Hẹn đưa 4 bé Phương, Phương, Huy và Ngọc xuống Hà Nội khám, nhưng gần tuần nay trưởng trung tâm vẫn chưa đi được vì lý do cá nhân, vì lý do có đoàn thanh tra trên huyện về... Liệu có lý do nào quan trọng hơn sức khỏe của các cháu hay không? Sở LĐTBXH của tỉnh Phú Thọ nói sẽ làm ráo riết vụ này, tỉnh đang yêu cầu Trung tâm này chuyển các cháu sang nơi khác có điều kiện chăm sóc tốt hơn, nhưng trưởng trung tâm chưa chịu. Lý do vì sao chắc cũng không quá khó để đoán.

Các báo chí đăng địa chỉ nhận ủng hộ chính là trung tâm này có khác gì "nước đổ chỗ trũng". Về phương diện truyền thông, các báo không thể làm khác được. Chỉ mong tất cả các độc giả gần xa hiểu rõ và sâu sa hơn tình cảnh của 12 bé đáng thương để những gì ủng hộ cho các cháu sẽ đến được tận tay các cháu.

Mong các bạn hãy copy bài này vào các blog cá nhân, hãy tạo công luận đưa sự thật tới mọi người. Mong 12 số phận nhỏ bé sớm tìm được ngôi nhà hạnh phúc cho các con.

------
Mẹ Trẻ Con tổng hợp 15 trang viết trên WTT (link) và 13 trang viết trên Chia sẻ tình thương (link)